Tại sao ảnh chụp ngày xưa thường không có nụ cười? Hành trình của nụ cười trong nhiếp ảnh | Focus #557

Cover photo by filmtaaabooo777
Ngày nay, khi được chụp ảnh, câu nói “Hãy cười lên” đã trở thành điều hiển nhiên. Tuy nhiên, trong thế kỷ 19, “nụ cười” lại được xem là điều không tự nhiên.
Hiểu được cách ảnh được chụp và cảm xúc của người trong ảnh có thể giúp chúng ta nhìn nhận khác đi về ý nghĩa của việc chụp ảnh và những cảm xúc mà chúng ta gửi gắm vào đó.

Photo by Geyao Grace Chen
Truyền thống yêu cầu biểu cảm “nghiêm trang”
Trong giai đoạn đầu của nhiếp ảnh, truyền thống của tranh chân dung đã được mang vào. Trong hội họa, nụ cười lớn thường được xem là biểu tượng của “sự điên rồ” hoặc “thiếu nghiêm túc”, trong khi biểu cảm nghiêm trang lại thể hiện sự tôn trọng và uy nghiêm.

Photo by TEN
Ảnh chụp thời đó không được xem là “kỷ niệm gia đình” mà là “chân dung trang trọng”, vì vậy biểu cảm nghiêm túc là lựa chọn hiển nhiên.
Không chỉ là vấn đề thời gian phơi sáng
Trong giai đoạn đầu của nhiếp ảnh, thời gian phơi sáng có thể kéo dài vài phút, khiến việc giữ nụ cười tự nhiên trở nên không thực tế. Tuy nhiên, ngay cả khi công nghệ tiến bộ và thời gian phơi sáng giảm xuống dưới 1 giây, biểu cảm nghiêm túc vẫn tiếp tục phổ biến.
Điều này là do nhiếp ảnh vẫn được xem là “tài liệu chính thức” và không phải là thứ để thể hiện nụ cười thoải mái.
Sự khởi đầu của văn hóa nụ cười và dân chủ hóa nhiếp ảnh
Sự ra đời của máy ảnh “Brownie” vào năm 1900 đã biến nhiếp ảnh trở thành một phần của đời sống thường nhật. Trong những bức ảnh chụp nhanh hàng ngày, nụ cười tự nhiên được ưa chuộng và dần trở thành “chuẩn mực” trong nhiếp ảnh.

Photo by Aya
Tại Nhật Bản, vào thời kỳ Taisho, “trào lưu nụ cười” đã xuất hiện, biến nhiếp ảnh từ “ghi chép” thành “biểu đạt”.

.jpg?ar=1200%3A630&fit=crop&auto=format%2Ccompress&w=1536&q=75)

