
Cover photo by どさんこみっちゃん
Tàn tích là những 'nơi chốn' không còn bóng dáng con người, nhưng đồng thời cũng là 'ký ức' về sự hiện diện của họ. Chính vì không hoàn hảo, không đẹp đẽ, thậm chí bị phá hủy và bỏ hoang, mà chúng mang trong mình một sức mạnh kể chuyện đặc biệt.
Hôm nay, chúng ta sẽ khám phá lý do tại sao nhiều nhà sáng tạo lại bị cuốn hút bởi những tàn tích, từ cả góc độ cảm xúc lẫn suy nghĩ.

Photo by kuu2028
Sự chân thực chỉ có ở những điều đang sụp đổ
Có những khoảnh khắc mà chúng ta cảm thấy những thứ đang sụp đổ lại chân thực hơn so với những khung cảnh hoàn hảo. Những bức tường bong tróc, cửa sổ vỡ, mảnh vụn rải rác trên sàn nhà—chúng không chỉ đơn thuần là 'sự xuống cấp', mà còn là những dấu hiệu trực quan của thời gian trôi qua.

Photo by かんとりーまあむ藤井
Tàn tích là những đối tượng chụp ảnh lưu giữ thời gian—một thực thể vô hình—dưới dạng hữu hình.
Không có ai nhưng vẫn có 'dấu vết'
Không gian của tàn tích mang lại cảm giác rằng 'ai đó đã từng ở đây'. Cách sắp xếp đồ đạc, những dòng chữ còn sót lại, rèm cửa phai màu—tất cả là những mảnh ghép của câu chuyện. Khi chụp lại những dấu vết đó qua ảnh, chúng ta có thể chạm vào quá khứ một cách nhẹ nhàng. Việc chụp ảnh cũng là một cuộc đối thoại với những ký ức không lời.

Photo by shinobrikko
Chụp lại ranh giới giữa vẻ đẹp và sự sợ hãi
Tàn tích là nơi giao thoa giữa vẻ đẹp hút hồn và sự sợ hãi khó tả. Không gian quá yên tĩnh, ánh sáng xuyên qua cửa sổ, cánh cửa đung đưa trong gió.

Photo by TEN
Khi bấm máy ở ranh giới đó, chúng ta không chỉ chụp lại một tòa nhà, mà còn ghi lại 'những dao động cảm xúc' trong khung hình.